Những câu hỏi như vậy được đặt ra vô vàn, không chỉ ở các diễn đàn nước ta, mà câu hỏi này cũng được đặt rất nhiều ở các diễn đàn về bóng đá tại Anh hay các nước khác.
Cũng nhân đây, tôi cũng muốn tái khẳng định góc nhìn của bản thân về câu chuyện trên, về một chàng cầu thủ Châu Á, gắn bó với một đội bóng Big Six tại Premier League trong một thập kỷ, giành được Vua phá lưới EPL 21/22 với 23 bàn thắng và là người Châu Á duy nhất trong lịch sử làm được điều đó, duy trì đều đặn hiệu suất luôn trên 20 G/A trên mọi đấu trường cho Tottenham trong 9 mùa giải liên tiếp. Và viên mãn nhất, là đeo băng đội trưởng, nâng chiếc cúp UEFA Europa League danh giá cùng Gà Trống, sau bao năm khát danh hiệu của họ.
Heung Min Son là huyền thoại, không chỉ của Tottenham, mà còn là của Châu Á.
Hành trình của tiền đạo người Hàn Quốc truyền cảm hứng cho rất nhiều câu chuyện. Đặc biệt nhất có lẽ là niềm tin của người Châu Á, về việc họ có thể vĩ đại như thế nào tại đấu trường danh giá như EPL.
Trước Son, cầu thủ châu Á thường bị gắn mác “chăm chỉ nhưng thiếu sáng tạo”. Son phá vỡ định kiến đó bằng 2 chân sút cân bằng, đi cùng với tốc độ, và khả năng quyết định trận đấu. Có những bàn tán về việc thể chất người Châu Á có lẽ không phù hợp với môi trường đỉnh cao đầy tốc độ cũng như va chạm như Anh – thế là Son quyết định ở đây 10 mùa giải. Cũng có những bàn tán về việc anh không thể chạm đến vinh quang tại đây vì xuất thân từ vùng trũng của bóng đá thế giới – thế là Son quyết định trở thành vua phá lưới, là linh hồn của một trong những đội bóng thành công hàng đầu tại đây.
Với Tottenham, chia tay một trong những thủ lĩnh vĩ đại nhất của họ là không dễ dàng. Rõ ràng họ không từ biệt Son với tư cách một cầu thủ Châu Á bình thường, mà họ đang chia tay cầu thủ nắm giữ kỷ lục kiến tạo nhiều nhất tại EPL của mình, họ đang chia tay người đội trưởng cần mẫn vì đội bóng – Đội bóng cần anh? Anh tỏa sáng. Đội bóng mong muốn anh nhường sân chơi cho lớp trẻ hơn? Anh sẵn sàng ngồi dự bị. Anh làm mọi thứ vì vinh quang của Tottenham, và còn gì ngọt ngào hơn khi chiến thắng đến từ những ngày cuối cùng của chuỗi ngày đồng hành cùng nhau ấy, một chiến thắng, với một danh hiệu danh giá, cùng băng đội trưởng nơi bắp tay mình.
454 trận đấu – 173 bàn thắng – 101 kiến tạo.
Rồi cổ động viên Gà Trống sẽ rất nhớ anh, nhớ những bước chạy đầy tốc độ nhưng cũng chẳng thiếu sự nỗ lực, nhớ những pha vung chân quyết đoán bằng cả chân trái chân phải, nhớ những lần anh gào thét thúc đẩy đồng đội trong những phút ngặt nghèo trên sân, nhớ nụ cười dễ mến và tình yêu của anh không chỉ cho đội bóng, mà còn dành cho những người yêu màu áo trắng, nhớ ngày anh nhìn tấm băng đội trưởng trên tay một cách đầy tự hào, và nhớ mãi khoảnh khắc anh vỡ òa cùng danh hiệu mà cả anh, cả đội, tất cả mọi người, đã kiếm tìm trong suốt 17 năm.
30 triệu bảng vào năm 2015, vốn là kỷ lục dành cho một cầu thủ Châu Á lúc bấy giờ.
Và đó có thể là khoản đầu tư thông minh bậc nhất lịch sử Tottenham, một khoản tiền để biến sự nghi ngờ thành niềm tin, biến niềm tin thành chiến thắng, và biến chiến thắng thành danh hiệu đầy xúc cảm. Nếu tất cả không xảy ra, thì ngày chia tay đầy nước mắt cũng đã chẳng xảy ra, bài viết này cũng đã chẳng được soạn, và những đứa trẻ Châu Á, cũng chẳng biết tìm ai để có cho mình một niềm tin, từ những ngày đầu tiên chập chững bên quả bóng nhựa.
30 triệu bảng, cho một huyền thoại.Đáng tiền, phải chứ?
Truy cập ngay Soccolive để xem những trận cầu hấp dẫn nhất trên thế giới.
Bài viết liên quan
Bình luận